11 thg 5, 2012

5.4 Xin hãy cho con thêm thời gian - Lê Thanh Thúy &Tỗ Oanh _ Trần Thu Dương

Bạn có biết *Ngày hội Hoa Hướng Dương* bắt nguồn từ đâu không? Bạn đã bao
giờ nghe hay biết đến tấm gương Lê Thanh Thúy đã vượt qua bệnh tật và đóng
góp cho cộng đồng như thế nào không? Nếu chưa biết và tò mò về con người
này, thì bạn hãy đọc cuốn sách này nhé.

Đây là cuốn sách mà tôi đã được cậu bạn tặng cho hôm tham gia *Ngày hội Hoa
Hướng Dương* năm ngoái. Cách đây một tuần trong tâm trạng cực kỳ chán nản,
tôi đã lôi cuốn này ra, đọc lại. Một cảm xúc khó tả xen lên trong lòng.

Cuốn sách *"Xin hãy cho con thêm thời gian"* nói về một cô gái mặc dù bị
bệnh ung thư xương đã trải qua rất nhiều đau đớn từ những cuộc trị liệu và
những buổi truyền hóa chất nhưng lúc nào trên môi cô ấy cũng nở một nụ
cười. Nụ cười tràn đầy niềm vui, tràn đầy niềm hi vọng vào cuộc sống, vào
bản thân. Cô luôn nỗ lực hết mình để không làm cho gia đình, bạn bè và
những người xung quanh cảm thấy lo lắng và đau khổ khi biết cô đang phải
chịu đau đớn như thế nào. Thời gian đối với cô chỉ tính bằng ngày, bằng
giờ, bằng phút, bằng giây nhưng cô đã dành toàn bộ thời gian còn lại ấy của
mình thay vì để chống chọi với thần chết, chống chọi với nỗi đau về thể
xác, thì cô dành nó đem đến niềm tin yêu hi vọng cho mọi người. Đặc biệt là
cộng đồng các bệnh nhi trong bệnh viên Ung Bướu TP. HCM, với mong muốn làm
cho tâm hồn của những đứa trẻ khác có cùng cảnh ngộ thấy đỡ đau đớn hơn dù
bệnh tật đang từng ngày cướp lấy sinh mạng nhỏ nhoi.

*Phần một *của cuốn sách là những trang hồi ký ghi lại những tâm trạng sâu
thẳm trong lòng của cô gái trẻ chưa đầy 20 tuổi xuân xanh, nhưng đã mắc
phải một căn bệnh quái ác. Với cái tuổi ấy của Thúy, đáng lẽ phải đang được
ăn, được chơi với tâm hồn còn rất mộng mơ, trong sáng cùng với những hoài
bão của tuổi trẻ thì lại phải nằm trong bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Chính
căn bệnh gần như đã cướp đi tất cả. Không thể tới trường, không thể vui đùa
cùng mọi người, đến những ước mơ rất bình dị như đi chơi một chuyến cùng
với người bạn thân cũng trở nên hết sức khó khăn. Đối với mỗi chúng ta, chỉ
cần một ngón tay đau do bị cắt, một vết bong gân trên chân cũng khiến bản
thân mình khó chịu, nhưng ở Thúy, một con người có sức chịu đựng phi thường
thì dường như căn bệnh ấy không thấm tháp gì so với nỗi đau tinh thần mà
bản thân cô đang trải qua: “chỉ nhìn thấy bố mẹ rơi nước mắt vì mình thì
không thể chịu đựng nổi!”.

Khác với tâm trạng của một người đang mang bệnh trọng trong người, Thúy đã
dùng ngòi bút tâm tư của mình đem vào trong trang giấy với một luồng không
khí mới, vui vẻ hơn, nhiều hi vọng hơn, nhiều nụ cười hơn. Những việc làm
của Thúy dù nhỏ thôi nhưng thật sự có nhiều ý nghĩa lớn. Nó biến bệnh viện
trở thành gia đình thứ 2 của mình: nhiều người thân, nhiều niềm vui và nụ
cười xung quanh hơn.

*Phần 2 là* hình ảnh của Thúy, một cô gái trẻ đầy nghị lực và tình thân ái
đã được những nhà báo, nhà văn khắc họa và trở thành một lối sống đẹp trong
xã hội. Và hơn hết lòng nhân ái của Thúy còn đem tới nhiều thay đổi tích
cực hơn cho rất nhiều bạn trẻ, trong đó có bản thân tôi. Tất cả những hoạt
động tình nguyện cũng như những hoạt động tập thể mà Thúy đứng lên thực
hiện đều mang lại những ý nghĩa to lớn. Đặc biệt nó tạo ra sự kết nối và
lan tỏa đến tất cả mọi người. Bằng những hành động cụ thể cô đã mang tới
cho những con người kém may mắn một hương vị cuộc sống mới, động viên và
khuyến khích họ có thêm sức mạnh để chống lại nỗi đau đang hiện hữu ở trong
người mặc dù bản thân thì cũng không khỏe hơn họ là mấy.

Cuộc sống của chúng ta có thể được tính bằng năm, nhưng với Thúy cuộc sống
đó được tính bằng ngày. Chỉ đơn giản là việc được ngắm bình minh của một
ngày đang tới cũng đem đến cho Thúy một cảm giác hạnh phúc vì: “Ồ may quá,
mình lại có thể sống thêm được 1 ngày”. Tên cuốn sách cũng chính là ước mơ
mong mỏi của cô và những người có hoàn cảnh éo le như thế. Thời gian 1 ngày
đối với Thúy thật quý giá biết bao, thế mà đôi khi bản thân mình thì lại để
thời gian trôi qua một cách thật vô ích. :(.

*Phần 3* nói về Ước mơ của Thúy - ước mơ của mọi người.

Miệt mài với những dự án riêng: tổ chức Trung thu, tết cho các bé, mở những
lớp học tập viết, tập tô, tập vẽ và nhiều những kế hoạch riêng khiến Thúy
và mọi người đắm mình vào những giấc mơ đẹp. Ngoài những câu chuyện kể về
Thúy, tác giả Tố Oanh cũng xen vào đó rất nhiều những tấm gương vượt khó và
nghị lực khác. Tất cả đều toát lên một niềm tin yêu sâu sắc vào ngày mai
hạnh phúc và tươi vui hơn.

Mặc dù nhận được rất nhiều lời động viên, chia sẻ, cũng như tình cảm của
tất cả mọi người từ bốn phương nhưng có lẽ Thần chết cũng không nương tay
với cô gái trẻ. Cô ra đi ở tuổi 19 mang trong mình nhiều hoài bão, nhiều
ước mơ nhưng cô cũng đã để lại cho đời một tấm gương đẹp.

Cuối cùng, qua cuốn sách của mình, tác giả Tố Oanh và nhiều tác giả khác
muốn truyền tải lại một thông điệp rằng: *Cuộc sống vô cùng có ý nghĩa,
đừng phí phạm thời gian của mình một cách vô ích, cùng chung tay chia sẻ và
xây dựng cộng đồng, xây dựng ước mơ để cuộc đời ngày càng đẹp hơn bạn
nhé.*Những ước mơ như của Thúy, cũng như của tác giả sẽ không vụt tắt,
không lụi
tàn mà nó tiếp tục được giữ vững và viết tiếp bởi chính chúng ta phải không
các bạn?

*“Cuộc sống có thể dài hay ngắn, ít hay lâu, nhưng cái để lại cho đời là
những việc làm có ý nghĩa”. *

Hãy trân trọng tất cả những gì mà mình đang có nhé mọi người! Cuộc sống này
mới đẹp biết bao! :X

--
*Trần Thu Dương*
*FTUer - Foreign Trade University
Mobile: 0986 670 197
Y!h: mimoza27_9
Mail: **thuduong0...@gmai.com*
*Facebook: http://www.facebook.com/profile.php?id=100000019547330 *
*Linked in: http://www.linkedin.com/profile/edit?trk=hb_tab_pro_top
Address: 91 Chua Lang street, Dong Da district, Ha Noi*

1 nhận xét:

  1. sách hay quá, bạn có thể chia sẻ cuốn sách này với mình không, mình tìm mua mà không được

    Trả lờiXóa